Truyện Người chồng bí ấn siêu quyền lực với tổng số 117665 truyện liên quan. Kho truyện Người chồng bí ấn siêu quyền lực tổng hợp hay nhất - Page 1 Chỉ là, Diêu Vũ không biết nên oán mình vận khí xui xẻo, hay là kiếp trước không biết tích đức rồi. Bởi vì nhiệm Hân hạnh gửi tới quý vị các bạn audio truyện ma Dòng Nước Đục của tác giả Mạnh Ninh. Mời quý vị cùng thưởng thức qua giọng đọc MC Đình Soạn. Giọng đọc: MC Đình Soạn. Tác giả: Mạnh Ninh. Sidney Sheldon sinh ngày 11/2/1918 tại Chicago, Illinois dưới tên Sidney Schechtel, trong một gia đình có bố là người Do Thái gốc Đức, mẹ là gốc Nga. Ông bắt đầu việc viết lách ngay từ khi còn rất nhỏ. Lên 10 tuổi, cậu bé Sheldon đã kiếm được 10 USD cho một bài thơ. In Ấn CK - Công Ty CP Truyền Thông Và In Công Nghệ Mới CK. Đảm bảo chính xác. Ngành: In ấn - Thiết kế và Chế bản (Sách, báo, niên giám) Số 39, Ngõ 3, Đường Phạm Văn Đồng, Tổ 4, Phường Mai Dịch, Quận Cầu Giấy Hà Nội. Giáo dục đời sống tâm linh, giáo dục những giá trị đạo đức giúp mang lại nhiều lợi lạc cho trẻ nhỏ trong quá trình hình thành và phát triển nhân cách. Vì ý nghĩa cao đẹp đó, Quỹ Đạo Phật Ngày Nay hân hạnh phát tâm ấn tống 50.000 quyển "Truyện tranh cuộc đời đức cash. Thông tin truyện Ấn Công Đức Đánh giá từ 35 lượt. Truyện Ấn Công Đức nói về Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân đại náo hôn lễ của Thiệu Lưu Tiên, khiến bà ta nổi cơn thịnh nộ. Sự xuất hiện của Mục Cẩm Vân đã khiến Tiểu Thiền hoảng hốt vô cùng, nàng không biết rốt cuộc ai mới là ca ca của mình. Oán khí nổi lên ngút trời khiến Tiểu Thiền như sa vào ma hóa. Cuối cùng, Tô Lâm An đã tìm được phần cơ thể bị phong ấn của Thiên Ma. Dưới sức ép của Thiệu Lưu Tiên, Tô Lâm An phải nhanh chóng tìm cách đưa mẹ nàng ra, nhưng việc phá giải phong ấn phải cần đến cả sự phối hợp từ cơ thể của mẹ nàng. Thiên Ma bị phong ấn, giày xéo cả nghìn năm liệu còn có thể gắng gượng qua được ải này? Ngàn năm trước, khi tu chân giới hùng mạnh, ma giáo liên tục bị chính phái truy lùng đuổi giết ráo riết, Khương Chỉ Khanh — một kiếm tu của Tàng Kiếm Sơn, một trong những môn phái tu đạo hùng mạnh nhất — không may bị Ma giáo bắt giữ, lại được cháu gái của giáo chủ Ma giáo Tô Lâm An cứu giúp. Sau khi thoát khỏi Ma giáo, tu vi của Khương Chỉ Khanh đột nhiên tăng lên nhanh chóng, phi thăng thành thượng tiên. Sau đó Ma giáo bị đuổi cùng giết tận, Tô Lâm An trở thành người duy nhất may mắn còn sống sót của ma giáo. Khương Chỉ Khanh nhận lệnh đưa phân thân của mình cầm tiên lệnh trở về hạ giới để truy sát Tô Lâm An. Trước khi chết, nguyên thần của Tô Lâm An bị các oán khí từng chết trong tay nàng cắn nuốt, lại được một miếng ngọc vuông có khắc hình bồ đề cứu, cũng bị miếng ngọc đó hút vào. Khi đó nàng không hề biết, miếng ngọc vuông khắc hình bồ đề kia vốn là thần khí ấn Công Đức của thượng giới, Khương Chỉ Khanh vì muốn cứu nàng khỏi kết cục hồn phi phách tán vĩnh viễn không được đầu thai nên đã trộm nó, đắc tội với các tiên môn, chịu kết cục thảm hại. Ngàn năm sau, Tô Lâm An tỉnh lại trong hình hài một thanh kiếm đồng gỉ sét, bị ấn Công Đức giam cầm và không thể thoát ra được. Kể từ đó, nữ ma đầu Tô Lâm An oai phong môt thời phải sống nương nhờ vào thân kiếm sứt mẻ và phải hành thiện tích đức, làm nhiều việc tốt để thắp sáng ấn Công Đức thì mới có hy vọng được hồi sinh. Vấn đề là bây giờ nàng chỉ là một thanh kiếm mẻ, nguyên thần cũng không thể rời khỏi thanh kiếm quá xa, nàng đâu thể làm việc thiện tích đức cho được. Tô Lâm An quyết định sẽ dụ dỗ một người về làm “chủ nhân” dạy hắn tu luyện để hắn thay nàng làm việc thiện, thế nhưng lại chẳng có ai nhìn thấy nàng, người thường không, kẻ tu đạo cũng không. Trong lúc nàng tuyệt vọng thì lại gặp được Mục Cẩm Vân, một thiếu niên kiếm tu của một Tàng Kiếm không hề giống trong ký ức của nàng. Thiếu niên này bề ngoài thì thiện lương, sáng sủa nhưng vì muốn sức mạnh lại tự nguyện nuôi cổ Phệ Tâm trong người, đến một giai đoạn sẽ tự đoạn thất tình lục dục, máu lạnh vô tình lục thân không nhận. Bản chất của người này lại khốn nạn không từ thủ đoạn, thuần thục mánh khóe lừa lọc lại giỏi diễn kịch người tốt. Thế nhưng hắn lại là người duy nhất thấy được nàng, vì thế nàng đành phải nhẫn nhịn đi theo hắn để tìm cơ hội trở mình. Hành trình dài phía trước có những điều gì mới lạ chờ đón hai người? Có phải giữa hai người họ có một mối liên hệ nào đó không? Rốt cục Mục Cẩm Vân có quan hệ gì với kẻ thù kiếp trước của Tô Lâm An, Khương Chỉ Khanh? Có thể ban đầu bạn sẽ cảm thấy Tô Lâm An có vẻ hơi yếu đuối, hơi tiểu bạch thỏ trước mặt Mục Cẩm Vân, không hề tương thích, logic với hình tượng nữ ma đầu tác giả xây dựng đầu truyện. Nhưng như mình thấy, thứ nhất, Tô Lâm An trong hình hài một thanh kiếm mẻ vô tác dụng vốn đã yếu thế trước Mục Cẩm Vân, đối tượng để nàng nhờ cậy. Hơn nữa nàng vốn là một người thẳng thắn lại càng không đấu lại kẻ lắm mưu nhiều kế như hắn. Thứ hai, Tô Lâm An không hề liễu yếu đào tơ, bản chất nàng là kẻ mạnh, từng giết qua vô số người nên việc nàng không mạnh mẽ cưỡng ép Mục Cẩm Vân nhận chủ và làm theo ý nàng chẳng qua là do ấn Công Đức không cho phép nàng làm điều ác nếu nàng muốn hồi sinh thôi. Danh sách các truyện hay cho bạn đọc tiếp Gió ấm không bằng anh thâm tình Cây kim sợi chỉ Chàng rể đại gia Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một Thay chị lấy chồng Ông bố bỉm sữa siêu cấp Đức Phật và nàng Rất hay! Bà chủ cực phẩm của tôi Ám hương Long tế Vợ boss là công chúa Siêu đại gia trong trường học Tay ôm con tay ôm vợ Chàng rể phi thường Yêu anh từ trang giấy Chàng rể cực phẩm Boss nữ hoàn mỹ Cận vệ của người đẹp Long vệ siêu đẳng Long tế chí tôn Long thần tại đô Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương Trọng sinh hào môn Anh hai đừng chạy! Linh vũ thiên hạ Cô vợ tái sinh Người thừa kế hào môn Phàm nhân tu tiên Bách luyện thành thần Ma đạo tổ sư Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi Tình nhân của tổng tài Vệ sĩ bất đắc dĩ Thần y ở rể Cô dâu bị chiếm đoạt Em là thế giới của anh Đệ nhất sủng Vương phi đa tài đa nghệ Tam thốn nhân gian Ma đế truyền kỳ Cưng chiều cô vợ quân nhân Cuồng thám Danh sách chương Chương 1 TIỀN DUYÊN Chương 2 QUÁI LẠ Chương 3 TÊN KHỐN NẠN Chương 4 GIÁ TRỊ Chương 5 CÓ BỆNH Chương 6 LÒNG DẠ ĐỘC ÁC Chương 7 TẰM CON Chương 8 MỸ NHÂN Chương 9 CÔ TÔ THIỀN Chương 10 THẤT BẠI Chương 11 ĐỆ NHỊ THIÊN HẠ Chương 12 TẰM CON Chương 13 CỐ HƯƠNG Chương 14 HUYỄN CẢNH Chương 15 KIẾM Ý Chương 16 CỦ CẢI ĐÓI BỤNG Chương 17 ĐỘC ÁC Chương 18 ĐOẠT XÁC Chương 19 Chương 19HÂM MỘ Chương 20 BÀ LÃO Chương 21 KẸO Chương 22 MẶT TRÒN Chương 23 CHỨNG RỐI LOẠN ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ Chương 24 TAY CHÂN Chương 25 QUA CẦU RÚT VÁN Chương 26 ẾCH NGỒI ĐÁY GIẾNG Chương 27 CẢI TÀ QUY CHÍNH Chương 28 TIỂU SƯ ĐỆ Chương 29 VÔ TÂM Chương 30 KIẾM NÔ Chương 31 CỦ CẢI TINH Chương 32 LINH VẬT Chương 33 CỦ CẢI ĐẠI TIÊN Chương 34 NHẬP MA Chương 35 TUYỆT VỌNG Chương 36 XEM KỊCH Chương 37 XỬ LÝ Chương 38 TRỞ NGẠI Chương 39 ĐIỀM DỮ Chương 40 XẤU XÍ Chương 41 ĐẠI TIÊN PHÙ HỘ Chương 42 LO ÂU Chương 43 KHÔNG ĐÁNG ĐỂ LO LẮNG Chương 44 BẰNG LÒNG Chương 45 CÔNG ĐỨC TRÀN ĐẦY Chương 46 ĐÁNH NGƯỜI Chương 47 CHỖ DỰA Chương 48 LƯỢNG KIẾM SƠN Chương 49 THỪA NHẬN Chương 50 THÁCH ĐẤU Chương 507THƠM QUÁ Sau khi Sơn Thu Đường gân cổ gào lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu là lúc trước đứng ngoài cổng thôn gào lớn thế này, chỉ sợ vừa mới kêu lên đã có mấy người bay ra, hận không thể đập ngất hắn rồi mang vào. Mọi người đều nghe theo mệnh lệnh của đại tế ti, bình thường nếu không tu luyện thì sẽ cần cù “tạo” người. Sơn Thu Đường hắn là huyết mạch Hoàng Kim, cũng nên cần cù cày sâu cuốc bẫm, cố gắng “tạo” ra đời sau. Người trong thôn cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì hết, về cơ bản bọn họ đều vào Loạn Vực từ khi còn bé, cho nên luôn phục tùng mệnh lệnh của đại tế ti. Lúc này hắn hét xong rồi mà bên trong lại chẳng có động tĩnh gì, chuyện này khiến Sơn Thu Đường cực kỳ nghi ngờ. Không chỉ có hắn mà ngay cả Ly Trạch cũng nhướng mày, hai mắt mở to nhìn về phía thôn, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên. Sơn Thu Đường kéo ả ta đi sâu vào trong thêm một đoạn, cách cột đá ngũ hành không tới mười trượng. Hắn hít hà một cái, nói “Sao lại có mùi thơm gì đó?” Là mùi thơm khắc sâu vào ký ức của hắn, sau khi tiến vào Loạn Vực, hắn chưa từng ngửi thấy nữa. Lúc này đột nhiên ngửi thấy mùi thơm đó, giống như lại gợi lên ký ức tươi đẹp khi còn nhỏ, nhưng trong thoáng chốc, hắn không thể nào nhớ ra nổi, rốt cuộc là mùi hương của thứ gì. “Thơm quá đi.” Nước miếng của hắn cũng sắp chảy ra. Trong lúc hắn ta đang ngẫm nghĩ, đột nhiên Ly Trạch giãy giụa mãnh liệt. Nàng ta càng giãy, dây leo càng quấn chặt, chặt tới nỗi trông ả ta đã không ra hình thù gì hết. “Ngươi đừng có động đậy nữa, chỉ tự chuốc khổ vào thân thôi!” “Hôm nay là ngày gì mà trong thôn các ngươi chẳng có ai hết vậy?” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Giông bão chắc cũng sắp tới rồi.” Ba ngày giông bão mà mỗi nửa năm sẽ lại xuất hiện ở Loạn Vực cũng sắp tới rồi. Đó là do tinh mị ngũ hành đã không chỉ co cụm ở khu vực của chúng nữa, mà tụ tập lại với nhau, tạo nên một vụ nổ lớn. Sinh linh ngũ hành cao cấp chạy loạn khắp nơi rồi lại tụ lại tựa như cơn sóng. Bọn họ chỉ cần sơ ý là sẽ bị cơn sóng đó nhấn chìm. Chỉ có trận pháp ngũ hành trong thôn mới có thể làm giảm sự tồn tại của bọn họ, khiến cho nơi này không bị gió lốc chú ý tới. Vì thế lúc mà gió bão sắp tới, mọi người đều sẽ ở lại trong thôn nghỉ ngơi, tránh bão tố ngũ hành. Lúc này đã cách rất gần với thời điểm xuất hiện gió bão, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã thấy rồi. Đây cũng là lần đầu tiên Sơn Thu Đường thấy trong thôn vắng vẻ thế này. Ngày xưa, khi sắp gần tới thời điểm xuất hiện gió bão, hắn cũng sẽ tìm một chỗ trốn gần với thôn, dù sao thì nơi này cũng an toàn hơn so với những nơi khác. Vì thế hắn cũng coi như là khá quen thuộc với cái thôn này. Hắn quay đầu nhìn Ly Trạch, phát hiện sắc mặt Ly Trạch tái mét, cuối cùng là trắng bệch như tờ giấy, ả ta hoảng sợ nhìn Sơn Thu Đường lắc đầu. Ả ta muốn nói chuyện nhưng miệng đã bị bịt chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. “Không ổn, chắc chắn là không ổn!” Ly Trạch thầm kêu lên trong lòng. Ả ta ngửi thấy có mùi thuốc. Và ả ta biết rất rõ loại thuốc này được chế từ cái gì. Nói cách khác chắc chắn trong thôn đã có người chết, ở xa như vậy cũng ngửi thấy mùi thì chắc chắn không chỉ chết có một người! Tại sao lại thành ra như vậy? Ả ta cực kỳ nôn nóng muốn biết, nhưng từ tận đáy lòng, ả ta lại có một ảo giác rằng, thôn xóm yên tĩnh trước mặt chính là một con quái vật đang ẩn núp ở một bên, chỉ cần ả tiến lại gần sẽ thịt nát xương tan, vạn kiếp không siêu thoát được. Ả ta vẫn muốn được đại tế ti coi trọng. Ả ta còn muốn thắng Ly Kiều. Ả ta không muốn chết! Mạng của ả đã dâng hiến cho đại tế ti, người ngoài tuyệt đối không thể lấy đi. Cho nên lúc này ả ta không dám vào thôn, thậm chí còn muốn khiến Sơn Thu Đường lập tức rời khỏi đây. Nhưng mà ả ta nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt suy nghĩ của mình. Nhưng Sơn Thu Đường tuyệt nhiên không hiểu được, lại kéo ả ta tiến thêm mấy bước về phía trước. “Tô Lâm An!” Hắn thậm chí còn to mồm gọi tên nữ nhân kia. Tất nhiên Sơn Thu Đường cũng đã nhận ra bên trong có gì đó bất thường, nhưng chính vì vậy nên hắn mới càng phải đi vào. Tô Lâm An sống hay chết, hắn phải biết cho bằng được! Thấy Ly Trạch giãy giụa không ngừng, Sơn Thu Đường thoáng suy nghĩ bèn buông lỏng dây leo trong tay ra. Ly Trạch thở phào nhẹ nhõm. Sơn Thu Đường lại suy nghĩ một lúc, cảm thấy không đúng, lại nắm chặt lấy dây leo. Hắn thầm nhủ, không được mềm lòng. Ly Trạch “...” Trái tim ả khó khăn lắm mới bình tĩnh, giờ lại vọt lên tận cổ họng. Ả ta trợn tròn mắt, vẻ mặt cũng đầy dữ tợn, bắt đầu giãy giụa dữ dội, tỏ rõ sự kháng cự. Ả ta giãy giụa rất dữ dội, dù có bị gai đâm chảy máu cũng chẳng dừng, lại còn co người lui về phía sau, như thể quyết không trở về thôn, điều này khiến Sơn Thu Đường cũng ngu người. “Rốt cuộc trong thôn các ngươi có tai họa gì mà khiến ngươi sợ tới mức này?” Lúc nói chuyện, nước miếng chảy ra theo khóe miệng khiến hắn giật nảy mình, vội vàng nuốt trở lại. Hắn lau khóe miệng rồi nói theo bản năng “Cứ như đang hầm thịt ấy.” Đúng rồi, là mùi thịt! Hắn nhớ lúc còn ở nhà, mẹ hắn nấu canh xương. Đó là mùi vị mà hắn thích nhất hồi mười tuổi, dù đã nhiều năm rồi nhưng hắn cũng khó quên được, đồng thời mùi thơm quen thuộc này cũng kích thích con sâu thèm ăn trong bụng hắn. Có điều lúc hắn nói ra hai chữ “thịt hầm”, sắc mặt tái nhợt của Ly Trạch càng trở nên cắt không còn giọt máu, môi cũng tím bầm, cả người như bị bao trùm trong sợ hãi. Lúc này Sơn Thu Đường mới kịp ngộ ra. Nơi này là Loạn Vực. Không phải thôn nhỏ mà hắn đã sống lúc trước, cũng sẽ không có núi rừng với nhiều dã thú. Nơi này chỉ có sinh linh ngũ hành, những vật sống do tinh mị ngũ hành tổ hợp nên, nhưng bọn chúng không có máu thịt. Không có thịt thì lấy đâu ra canh thịt... Trong Loạn Vực, chỉ có một loại thịt, đó chính là thịt người. Nói cách khác, ở trong thôn đang nấu thịt người, có thể nói là phát rồ hết cả rồi, chẳng lẽ Tô Lâm An đã bị xẻ thịt ra nấu? Ánh mắt Sơn Thu Đương lập tức đỏ lên, hắn đạp Ly Trạch một cái, “Đám người các ngươi đều là lũ súc sinh, cầm thú!” Ý nghĩ đầu tiên này lên trong đầu Sơn Thu Đường là Tô Lâm An đã bị người ta nấu chí. Nhưng khi tỉnh táo lại, hắn cũng biết chuyện không đơn giản như vậy. Nếu như nàng ta bị nấu chín thì những người ở trong thôn đâu cả rồi? Sắc mặt Sơn Thu Đường lập tức tái mét, hắn nghi hoặc hỏi “Chẳng lẽ Tô Lâm An giết cả thôn?” Nàng ta, nàng ta, nàng ta... Lại ngang ngược, hung tàn đến vậy sao? Xác suất để khả năng này xảy ra cũng quá nhỏ. Hắn lùi về sau một bước. Tình huống trong thôn quá kỳ quái, Sơn Thu Đường thoáng suy nghĩ, cảm thấy nên lùi lại, ở bên ngoài quan sát trước đã rồi tính. Thấy Sơn Thu Đường lùi về sau, cuối cùng Ly Trạch thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, ngay sau đó ả ta lại giãy giụa. Sơn Thu Đường “Ta tiến về phía trước ngươi cũng giãy, lùi về sau ngươi cũng giãy...” Hắn dứt khoát lấy tinh mị hệ thổ ra khỏi miệng nàng ta, hỏi “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” “Không phải ta giãy giụa, mà là ta muốn bảo ngươi chạy nhanh lên!” Ly Trạch thở hổn hển, “Ngươi mau thả ta ra!” “Chạy?” “Chạy đi đâu, về tới cổng rồi sao lại không vào?” Một giọng nói không biết từ đâu truyền tới khiến Ly Trạch chết cứng người, theo bản năng ngoảnh đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới. Ở đó không có ai. “Tộc... Tộc trưởng.” Ả ta run rẩy gọi, là giọng nói của tộc trưởng, ả ta sẽ không nghe nhầm. “Còn biết gọi ta là tộc trưởng, vậy ngươi không nghe lời tộc trưởng nữa sao?” “Ta gọi tất cả về nhà, chỉ thiếu có mình ngươi. Thế mà ngươi còn định chạy?” Giọng nói này khiến Ly Trạch không rét mà run, nước mắt đã chảy xuống. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là lễ tế thần đã bắt đầu rồi? Trong bộ lạc vẫn luôn có một truyền thuyết, rằng sau khi bắt đầu ngày tế thần, trong bọn họ sẽ có người trở thành Thần tộc. Ả ta cũng không biết mình đã nghe chuyện này từ đâu, cũng chưa từng nói với những người khác, nhưng Ly Trạch biết rất rõ, tất cả mọi người đều biết chuyện này, giống như từ lúc sinh ra thì suy nghĩ này đã cắm rễ sâu vào trong đầu họ. Không cần bất kỳ ai nói cho, từ lúc sinh ra đã biết chuyện này. Vì thế, cho dù bề ngoài có thân thiết thế nào nhưng khi mọi người sống chung với nhau cũng chẳng thể có được mấy phần thật lòng. Mà bọn họ đều là trẻ sơ sinh đã thức tỉnh huyết mạch Hoàng Kim được tìm về từ khắp mọi nơi, dù lúc bình thường xưng huynh gọi tỷ nhưng thực tế lại chẳng có quan hệ máu mủ. Những người thật sự có quan hệ huyết mạch cũng chỉ có lác đác. Vì vậy, tộc trưởng cũng không phải người thân của bọn họ. Bọn họ chỉ nghe lời của đại tế ti. Họ đều muốn trở thành người mà đại tế ti coi trọng, là đối thủ cạnh tranh của nhau! Bắt đầu ngày tế thần, trong bộ lạc không thấy ai cả, chỉ có tộc trưởng xuất hiện. Ông ta nói chỉ thiếu một mình ả ta, chẳng lẽ, những người khác đều đã bị ông ta... Ly Trạch bị chính suy đoán của bản thân dọa sợ, ngay sau đó ả ta cảm nhận được dây leo trên người mình nới lỏng một chút, ngũ hành bị giam cầm trong cơ thể cũng theo đó được giải thoát! ... Sơn Thu Đường không nhìn thấy một bóng người nào cả. Tóc gáy của hắn dựng đứng hết cả lên, trực giác nói cho hắn biết có nguy hiểm. Vì thế hắn nới lỏng dây trói cho Ly Trạch cùng ngũ hành của ả ta, lắc người một cái nhảy ra đằng sau mấy chục trượng, hòng kéo dãn khoảng cách, nhưng cơ thể vừa lui về sau đã đụng phải một bức tường. Bức tường lẳng lặng mọc lên rất cao, trải dài như dãy núi. “Ầm” một tiếng thật lớn, bức tường vẫn không hề suy chuyển. Hắn đau tới mức kêu rên một tiếng, cảm giác bả vai cũng bị gãy xương rồi. Tên tộc trưởng Ly Hạo Thiên khốn kiếp đã trở nên mạnh như thế từ lúc nào? Rõ ràng lúc trước Ly Hạo Thiên cũng chẳng mạnh hơn hắn là bao! Sao lúc này hắn lại không thể nào đấu được với pháp quyết hệ thổ của Ly Hạo Thiên? Khả năng khống chế tinh mị hệ thổ của hắn đã đạt tới mức lão luyện, khiến người khác không thể tìm ra sơ hở để tấn công. “Vừa hay, Sơn Thu Đường ngươi cũng ở đây.” Từ một vũng nước nhỏ cách đó không xa có một bóng người chui ra. Một vũng nước bé như vậy lại có thể có người chui ra từ trong đó. Vốn tộc trưởng Ly Hạo Thiên luôn mang dáng vẻ trung niên, vậy mà lúc này đã trông trẻ hơn rất nhiều. Từ trung niên biến thành thanh niên, dáng người khôi ngô, cao lớn, tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng. “Có các người rồi, vậy là chỉ còn thiếu một tế phẩm nữa.” Ly Hạo Thiên mỉm cười, “Nếu nàng ta cũng nghe lời như các ngươi, tự mình dâng tới cửa thì tốt biết bao.” Nghe ông ta nói vậy, trong lòng Sơn Thu Đường mừng như điên. Tô Lâm An không ở đây, nàng ta vẫn an toàn, nàng ta không sao là tốt rồi. Nghĩ như vậy, xung quanh Sơn Thu Đường xuất hiện vô số cọc gỗ, hắn lại một lần nữa lao về phía bức tường đất. Hắn nhìn khắp nơi đều là tường đất, chỉ có thể công phá trực tiếp. Không hiểu vì sao mà khi hắn thi triển pháp quyết hệ mộc mà hắn am hiểu nhất cũng không thể làm gì bức tường đất đó. Mộc khắc thổ, cũng có nghĩa là mộc đương nhiên mạnh hơn thổ. Hiển nhiên là hiện giờ, hắn đang yếu hơn Ly Hạo Thiên. Mộc của hắn, không phá được thổ! Lúc hắn thi triển pháp thuật hệ thổ hòng đánh lừa lão ta để trốn thoát, bằng cách đem bản thân cùng tinh mị hệ thổ của tường đất dung hợp với nhau, chui qua bức tường đất thì hắn bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên phía sau lưng. Sơn Thu Đường quay đầu lại thì thấy Ly Trạch đã bị Ly Hạo Thiên tóm được trong tay. Ả ta nằm im trên mặt đất, không rõ sống chết, một chân bị Ly Hạo Thiên tóm chặt, cứ thế kéo ả ta đi, máu tươi rỉ ra để lại một vệt máu đậm kéo dài trên nền đất theo bước chân của Ly Hạo Thiên, trông cực kỳ khủng bố. Sơn Thu Đường “...” Trước khi chạy trốn hắn cũng đã thả trói cho Ly Trạch, ai mà ngờ ả ta vô dụng tới vậy, không cầm cự nổi được một chiêu, cũng chẳng rõ sống hay chết. Hắn liều mạng tấn công bức tường. Nhưng cho dù là trên mặt đất, trên trời, đường nào hắn cũng thử qua, nhưng tất cả đều vô dụng. Hắn như đã bị tinh mị hệ thổ bao vây, chặt chẽ không một khe hở, xung quanh đều là nhà tù. “Đại tế ti không cho phép chúng ta giết người bừa bãi!” Hắn ép bản thân phải tỉnh táo, gằn giọng hét lên. Mỗi một người có huyết mạch Hoàng Kim đều rất quý giá, sao có thể chết vì nội chiến được. Ly Hạo Thiên cười khẽ một tiếng, dùng ánh mắt thương hại nhìn Sơn Thu Đường, nói “Đứa nhỏ ngốc nghếch, quy tắc đã thay đổi rồi.” ... Chương 217 Chương 217VÔ SONG Tô Lâm An nghe thấy họ đang bàn bạc, chủ động nói “Không cần viết tên của ta đâu.” “Điều này...” Mặt nàng không có chút biểu cảm tiếp tục nói “Ta còn chẳng có tên.” Trình Nhất Hiên ở bên sững sờ, “Tỷ tỷ.” “Tên trước kia là Trình Nhất Tinh, là tỳ nữ của Trình gia, là kiếm nô của Trình gia...” Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi lạnh lẽo, “Ta muốn tự đặt một cái tên mới cho mình.” “Vậy ngươi đã nghĩ ra tên gì chưa?” Tô Lâm An lắc đầu, “Vẫn chưa.” Vào đúng lúc này, Diệp Vạn Không kia lại chủ động nói “Tư chất này của ngươi có thể nói là thiên hạ vô song, nếu đã như vậy, sau này gọi ngươi là Vô Song đi.” Tô Lâm An khá vừa lòng, gật đầu đồng ý. Ừm, Diệp Vạn Không này đúng là có mắt nhìn người, có thể nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn dưới lớp vỏ bọc này của nàng. Còn về cái tên trên bia đá, ông tiếp tục nói “Tông môn xuất hiện đệ tử ưu tú, lão tổ nhất định sẽ rất vui. Cái tên này, thay đi thôi.” Vì vậy, tên trên bia đá được đổi thành Vô Song, ở phía sau là một chuỗi số dài, mà con số này, không biết lúc nào mới có thể có người phá vỡ. Bọn họ vừa thay đổi xong con số thì linh thuyền của Vấn Đạo Tông và Ngự Thú Tông tới, Vấn Đạo Tông hiện dẫn đầu, nhưng mọi người đều biết người trên chiếc thuyền vừa rồi rất đáng gờm, lúc này đều quan tâm xem rốt cuộc họ có được bao nhiêu. Kết quả vừa nhìn thấy bia đá liền ngây người ra, Vương Khanh An lẩm bẩm nói “Ba vạn, hơn ba vạn?” Nữ tu của Ngự Thú Tông kia nhảy lên bờ, lấy ra thái ngọc đã sớm chuẩn bị xong xuôi, “Này, có cược có chịu!” Thua bởi họ, dù sao vẫn tốt hơn là thua Vấn Đạo Tông. “Bọn họ có hơn ba vạn miếng, chúng ta còn phải đưa sao?” Một cô gái của Vấn Đạo Tông nhìn thấy nữ tu Ngự Thú Tông kia nộp ngọc ra, không nhịn được lên tiếng hỏi. Cô gái đó biết thái ngọc chính là đồ tốt, giờ phải lấy ra thì trong lòng cực kỳ không nỡ. Tô Lâm An nhìn lại theo hướng giọng nói cất lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô gái vừa nói câu kia. Rõ ràng chỉ là một bé gái tu vi Trúc Cơ kỳ người gầy trơ xương, vào khoảnh khắc đó lại khiến cho người khác có ảo giác như đang thấy hung thú. Cô gái kia tê rần cả da đầu, cố phô trương thanh thế nói “Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi đã có cả đống thái ngọc như vậy rồi mà còn muốn cướp lấy năm mươi miếng của chúng ta làm gì?” “Ta đã thắng.” Tô Lâm An gằn từng chữ. Diệp Vạn Không ngoảnh mặt làm ngơ, ông muốn biết, đứa trẻ sống sót ra khỏi căn phòng đó, trong cơ thể còn có chứa hai trứng trùng của cổ Phệ Tâm này, khi hung tính bộc phát sẽ làm ra chuyện gì. Có phải con bé, đã không thể điều khiển nổi sát ý của bản thân hay không? Lại chẳng ngờ, bé gái bỗng quay đầu nhìn ông, còn kéo kéo ống tay ông, “Chẳng phải ông là người làm chứng sao?” Ờm... Diệp Vạn Không cúi đầu ho khan một tiếng, “Có cược có chịu. Các ngươi vẫn nên giao năm mươi miếng thái ngọc kia ra đi.” Nữ tu kia còn muốn gây thêm chuyện, đã bị những đồng môn khác cản lại. Vương Khanh An lấy năm mươi mảnh thái ngọc ra đưa cho Tô Lâm An, còn nói xin lỗi. Nhưng vào đúng lúc này, vị nữ tu của Vạn Tượng Tông đứng bên bờ liền nói “Nàng ta, lập tức đưa về, không được vào Vạn Tượng Tông nữa.” “Tại sao chứ, ta...” Chỉ thấy nữ tu Vạn Tượng Tông phất ống tay áo một cái, cơn cuồng phong từ ống tay thổi ra ngoài, cô gái trên thuyền kia liền không thể đứng vững. Sau khi bị thổi văng ra ngoài, chỉ trong chớp mắt cô ta đã biến mất tăm. Sau khi người đó ném nữ tu kia đi thì lạnh lùng trừng Vương Khanh An, “Cho ngươi chọn đệ tử có tư chất cao, phẩm hạnh tốt qua làm trợ thủ cho mình, ngươi lại chọn thứ mặt hàng’ như vậy?” “Hiện giờ Vấn Đạo Tông thiếu mất một người, sau này sợ là các ngươi sẽ ở hạng chót, tự thu xếp cho tốt.” Sau khi dạy dỗ Vấn Đạo Tông một hồi, người phụ nữ mới nhìn về phía Tô Lâm An, “Ta là chưởng viện của Giới Luật Viện trong Vạn Tượng Tông, Nam Chỉ Khê. Các ngươi vào Vạn Tượng Tông ta nhất định phải tuân theo quy tắc của tông môn, nếu như làm trái lại, Giới Luật Viện nhất định sẽ không tha.” Nói về quy tắc lại cứ nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An, xem ra người phụ nữ này chính là vị truyền âm với Diệp Vạn Không lúc trước. Nàng ta biết được thân phận hiện giờ của Tô Lâm An đi ra từ căn mật thất đó, trong người còn có cổ Phệ Tâm, bởi vậy cảnh cáo nàng không được làm loạn. “Tiểu Châu, đưa hai đứa trẻ này tới rừng Thanh Trúc.” Nam Chỉ Khê căn dặn. Sau lưng nàng có một tu sĩ mặc áo xanh tuổi tác không lớn đứng ra, cung kính đáp lời “Vâng, chưởng viện.” Trước khi rời đi, Diệp Vạn Không đưa cho Tô Lâm An một túi trữ vật, “Đống thái ngọc này, ngươi cứ cầm hết đi, là thứ rất hữu ích đấy, có thể coi như linh thạch dùng để tu luyện, cầm tới tông môn để đổi đồ, trao đổi với các sư huynh sư đệ khác cũng được. Cầm lấy cả đi.” Ông nghĩ một hồi, nói tiếp “Tu luyện cho tốt, chớ có làm biếng.” “Vâng.” Tô Lâm An thờ ơ đáp lại một tiếng, còn Trình Nhất Hiên thì vẫn chưa hồi thần lại từ sự đả kích khi tỷ tỷ đổi tên, chỉ đáp lại một tiếng theo bản năng. Dư Tiểu Châu dẫn hai đứa bé tới rừng Thanh Trúc. Hắn đi ở đằng trước, không ngừng quay lại liếc nhìn họ. Đứa bé gái lớn hơn chút có tư chất nghịch thiên, không ngờ lại có thể thu hút tới hơn ba vạn miếng thái ngọc. Bé trai bên cạnh cô nhóc thực ra cũng không tính là tệ, nhưng so sánh với cô nhóc kia thì đúng là không đáng nhìn đến. Nghe nói, bé gái này là tỳ nữ của nhà bé trai? Hiện giờ thân phận lại có nghịch chuyển to lớn. Đang suy nghĩ đã nhìn thấy bé trai duỗi tay kéo lấy ống tay áo bé gái, “Tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn đổi tên vậy?” Tô Lâm An không dừng bước, nói với gương mặt không biểu cảm “Ngươi đã nói ta không phải tỷ tỷ của ngươi, là kiếm nô của ngươi, còn là vợ nuôi từ bé của ngươi?” Dư Tiểu Châu đang nghe lỏm ở phía trước nhếch khóe miệng, suýt chút nữa cười ra tiếng. Đúng là đám tu sĩ bình thường ở hạ giới, không ngờ còn giữ cả kiểu nuôi dâu từ nhỏ này của người phàm. Con đường tu chân chính là nằm gai nếm mật nghịch thiên mà tới, há có thể sớm ngày đắm chìm trong nhi nữ tình trường chứ? “Ta ta...” Trình Nhất Hiên không ngờ lời nói của mình ở ngoài khe nứt lại bị Trình Nhất Tinh nghe được. Nó lắp bắp đáp “Ta, ta...” Nói cho cùng, nó cũng không muốn cưới. Chẳng vì lý do gì khác, chính là bởi tỷ tỷ không hề xinh đẹp. Tô Lâm An bỗng nói tiếp “Ta không phải tỷ tỷ của ngươi, cũng không phải là vợ nuôi từ bé của ngươi. Ta đã cứu ngươi rất nhiều lần, dù cho trước kia có quan hệ gì đi chăng nữa, hiện giờ ta cũng chẳng nợ gì ngươi nữa.” “Trình Nhất Hiên, sau này hãy gọi ta là Vô Song.” “Tỷ tỷ.” Tô Lâm An giãy ra khỏi tay Trình Nhất Hiên, bước nhanh hai bước đuổi kịp Dư Tiểu Châu, hỏi nhỏ bên tai hắn “Rừng Thanh Trúc có lớn không? Có thể để ta cách đứa bé đó xa một chút không?” Khi nói những lời này, Tô Lâm An còn đưa một miếng thái ngọc qua. Dư Tiểu Châu nháy mắt với nàng, “Không thành vấn đề.” Rừng Thanh Trúc, nơi đó vô cùng lớn đấy. Sau khi chia một trăm miếng thái ngọc trong túi trữ vật cho Trình Nhất Hiên, Tô Lâm An bèn chia tay thằng nhóc, mỗi người một hướng. Nơi nàng được phân đến cách nơi của Trình Nhất Hiên cực xa, ở giữa còn cách một mảnh rừng trúc có mê trận. Với thực lực hiện giờ của Trình Nhất Hiên, không có ngọc bài để đi qua trận pháp thì nó căn bản không thể đi qua được. Điều đó cũng có nghĩa, hiện giờ Tô Lâm An cũng tạm xem như đã bỏ được gánh nặng nhỏ này. Thật đáng ăn mừng! Vậy mà lại dám chê ngoại hình của nàng chẳng ra sao, không đẹp bằng tiểu sư muội. Sau này phải cho nó biết được thế nào gọi là con gái mười tám thì thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp, hứ! Chẳng mấy chốc mọi người đã thống nhất, phải tranh thủ lúc này mà giết chết Ma quân Phệ Hồn. Trữ Tần còn muốn nói gì đó, mấp máy môi mấy cái, cuối cùng đành ngậm miệng sau cái nhìn đầy tính ám chỉ của gia chủ Trữ gia. Bọn họ nói cũng đúng. Sát khí trên người kẻ này quá nồng nặc, thực lực lại mạnh đến mức họ không thể tưởng tượng nổi, bọn họ hoàn toàn không thể khống chế được. Nếu không giết ông ta, hậu quả sẽ khó mà lường được. Không ai muốn chết cả. Hắn cũng không muốn. Hắn nhắm chặt hai mắt lại rồi lập tức mở ra, trong lòng đã thầm quyết định! Giết chết ông ta! “Ra tay!” Lệnh vừa ra, chỉ thấy đủ mọi công kích đã rơi xuống người Tô Tiễn đang nằm dưới đất, ánh sáng chói lòa đến mức hoa cả mắt. Nhưng điều khiến họ kinh sợ là, công kích của bọn họ căn bản không thể phá nổi lớp phòng ngự của Tô Tiễn. Trên tấm áo choàng đen của ông ta hiện lên ánh sáng mờ mờ, ánh sáng này vừa xuất hiện đã có thể hóa giải hết tất cả mọi sát chiêu. Ngay cả Hồng Phù và Lục Ý đều là cảnh giới Thiên Tiên mà cũng rất gian nan mới lưu lại được vài vết nhăn trên quần áo của ông ta, song chỉ trong chớp mắt, những dấu vết đó cũng tự mình khôi phục… Chỉ có bà Vương rút giày ra đập là trúng được mặt ông ta! Vì bà Vương mặc dù là tu vi Nguyên Anh kỳ, nhưng bình thường rất ít sử dụng linh khí hay phép thuật. Cái chiêu rút giày ra quất đó cũng không hề dùng đến linh khí, cho nên cũng không kích hoạt kết giới phòng ngự trên chiếc áo choàng, lúc này mới có thể đập trúng lên người Tô Tiễn. Bà dùng lực cũng mạnh lắm, thế nhưng mặt ông ta vẫn cứ trắng bệch chẳng khác gì trước đó, ngay cả một vết đỏ cũng không. Nói cách khác, bọn họ không chỉ không phá được phòng ngự trên quần áo của Tô Tiễn, mà ngay cả phòng ngự trên cơ thể ông ta cũng phải bó tay! “Vậy phải làm sao bây giờ.” Bà Vương sốt ruột đến độ nước mắt túa ra, giày trong tay bà vả lên mặt Tô Tiễn đôm đốp, bà vừa vả vừa kêu la, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Năm đó bán đồ ăn, gặp phải khách khứa không nói lý, bà cũng ngồi dưới đất kêu khóc y như thế. Hồng Phù nói “Hay là, đổ độc dược vào miệng ông ta?” Lục Ý lắc đầu, “Ông ta cũng giỏi về dùng độc, thân thể của ông ta càng là đã được tôi luyện trong độc dược. Độc của chúng ta chẳng làm gì được ông ta đâu.” Đây chính là chênh lệch giữa bọn họ ư? Người nằm yên ở nơi đó mặc bọn họ giết, bọn họ cũng không thể giết nổi. Sở Tài Nguyên nhanh mồm nhanh miệng “Các ngươi chẳng phải là cảnh giới Thiên Tiên rồi sao, lúc trước còn nói cảnh giới Thiên Tiên là cảnh giới tu vi cao nhất thượng giới, sao giờ…” Bỗng hắn thấy vẻ mặt Hồng Phù và Lục Ý đanh lại, bởi vậy cũng ý thức mình đã đắc tội đến người ta, ngượng ngùng ngừng lại không nói tiếp nữa. Cũng chẳng biết vì sao, lúc này nhìn Hồng Phù, trong lòng hắn luôn thấy có chút gì đó là lạ, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt của Hồng Phù. “Chúng ta vừa mới đột phá Thiên Tiên.” Hồng Phù giải thích, mặt lạnh tanh. “Ma quân Phệ Hồn, đã đột phá cảnh giới Thiên Tiên sáu ngàn năm trước rồi.” “Giới chủ nắm trong tay cả một giới, tín đồ dưới tay đông đúc, ngàn ngàn vạn vạn, niệm lực hùng hậu giúp ông ta càng mạnh hơn.” “Chúng ta tuy đều là cảnh giới Thiên Tiên giống ông ta, nhưng chênh lệch trong đó…” Nàng dừng một lát, “Chẳng khác gì ngươi với Mục Cẩm Vân, ở giữa cách một trăm Tô Lâm An.” Hồng Phù biết về Mục Cẩm Vân cũng là do Sở Tài Nguyên nói lúc đã uống say khướt. Ban đầu giữa hắn và Mục Cẩm Vân không chênh lệch nhau là mấy, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn ngủi đã bỏ lại hắn rất xa, tuổi còn trẻ đã đứng đầu châu Vân Lai, thủ đoạn độc ác, là kẻ thù lớn nhất của hắn. Hắn muốn báo thù. Nhưng Mục Cẩm Vân đã chết. Nhưng dù Mục Cẩm Vân đã chết, thì vẫn là ác mộng của Sở Tài Nguyên. Mỗi lần nhớ lại, hắn đều lạnh hết cả người, chỉ có khi rượu say gan lớn, mới dám mắng một hai câu. Lời so sánh của Hồng Phù đã gợi ra nỗi đau trong lòng Sở Tài Nguyên. Nếu là lúc trước, hắn đã cãi nhau với Hồng Phù luôn rồi, nhưng lúc này vừa mở miệng, chú ý tới vẻ mặt âm trầm của Hồng Phù, Sở Tài Nguyên ngơ ra không dám nói nữa. Hắn không biết mình chột dạ cái gì, chỉ có thể hừ một tiếng rồi thôi. Trữ Tần nói “Vậy mang ông ta đến miếu đi.” “Mùi hương trong miếu có thể an thần, hy vọng có chút tác dụng.” Quan trọng nhất là trong miếu khắp nơi đều treo tranh vẽ, vật trang sức, vật trang trí linh tinh của Củ cải đại tiên. Mong rằng mấy thứ đó có thể kích thích được đầu óc ông ta, để ông ta mãi chỉ là Tô Thừa Vận. “Được.” Bọn họ muốn đưa ông ta vào trong miếu, nhưng cũng không nâng lên nổi, cuối cùng, chỉ có thể để mọi người vào nhà đem tất cả mấy thứ tranh vẽ, vật linh tinh đều lấy ra hết, treo bên người Tô Tiễn, đủ được cả một vòng tròn, vây luôn ông ta vào giữa những bức họa. Vừa treo xong, mọi người đã thấy người bên trong khẽ động đậy. Ma quân Phệ Hồn mở mắt ra, sau đó, ánh mắt như bị dính chặt vào bức tranh treo trước mặt. Ông ta đứng dậy, chạm tay vào bức tranh, miệng gọi “An An.” Sau một khắc, ông ta vung tay lên, dùng tay làm đao, chém rơi bức tranh trước mặt, tay cũng xuyên thủng qua cuốn tranh. Trong lòng Trữ Tần giật thót, thầm kêu một tiếng “Không ổn!” Ông ta hủy đi bức tranh, ngay cả những bức tranh đó cũng không ngăn được ông ta, vậy thì kẻ thức tỉnh chính là Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn, không phải Tô Thừa Vận! Nhưng đúng lúc này, Ma quân Phệ Hồn đã mắng “Tranh vẽ, tranh vẽ, lại là tranh vẽ!” “An An nhà ta đâu, đi đâu rồi?” Ông ta giơ tay lên vươn ra, vạch giữa hư không lấy ra một màn ảo ảnh đầy trời lông chim trắng xóa, sau đó quát về phía ảo ảnh “Vũ Thương, chủ nhân ngươi đâu?” Vũ Thương, là món quà được chính Tô Thừa Vận tự tay luyện chế, đưa tặng cháu gái yêu Tô Lâm An làm quà sinh nhật. Nhưng thứ mà ông ta bắt lấy cũng không phải bản thể của Vũ Thương. Bản thể của Vũ Thương còn đang chở cả trấn Thanh Thủy, mà ông ta cũng không phải chủ nhân của Vũ Thương, lúc này mọi người còn đang ở ngoài trấn Thanh Thủy. Nếu cứ cưỡng chế bắt đến, trấn Thanh Thủy có thể sẽ bị hủy diệt. Thứ ông ta bắt là linh hồn của pháp khí. Tay không mà bắt được linh hồn của pháp bảo, lại còn không làm tổn thương đến bản thân pháp bảo, đó là bởi vì pháp bảo đó do ông ta luyện chế, ông ta vô cùng quen thuộc với nó, mà chính ông ta cũng có phép thần thông Diệu Pháp Chi Cố. Linh hồn của pháp bảo Vũ Thương là một chiếc lông vũ, nom vẻ ngoài cũng giống những lông chim màu vàng kim trên tấm áo choàng đen của Ma quân Phệ Hồn, nó rùng mình, làm một động tác lắc đầu, sau đó nói “Không biết.” Chủ nhân ở nơi nào, nó không biết. Lúc trước nó đi theo phân thân của chủ nhân, mà trên người người trước mặt này, cũng có một chút hơi thở của phân thân chủ nhân. Nhưng chủ nhân thực sự đã đi đâu, Vũ Thương và Sơn Hà Long Linh đều không biết, nó gọi cả Tiểu Bạch tới đây, nói “Chúng ta đều không biết.” Tuy rằng Tiểu Bạch không thích khí tức trên người Ma quân Phệ Hồn, nhưng nghĩ đến chuyện ông ta dù sao cũng là ông của chủ nhân nên cũng có vài phần thân cận, cố gắng khắc chế nỗi chán ghét của bản thân với hơi thở đầy tanh tưởi của người trước mắt, mắt long lanh nhìn Ma quân Phệ Hồn “Ông ơi, ông biết chủ nhân ở nơi nào không?” Tô Thừa Vận cả giận “Hỏi thừa, ta mà biết thì còn phải hỏi các ngươi!” An An của ông ta đã phải chịu biết bao đau khổ, sao đám thuộc hạ mà con bé thu phục được đều là một đám phế vật thế nào, không đứa nào dựa được vào hết. Nếu chỉ dựa vào vài cái pháp bảo này, liệu có đủ để bảo vệ an toàn cho An An của ông ta không? Vừa quát xong, Tô Thừa Vận lại tự cười, “Còn sống, An An vẫn còn sống!” Những lời này càng nói, vẻ mặt ông ta lại càng điên cuồng hơn, trông càng lúc càng bất thường. Nhưng cũng may ông ta không biến trở lại thành Ma quân Phệ Hồn, mà chỉ đứng đó thì thào, “Phải báo thù cho An An, tụ hồn, không chết, nó không chết…” Ông ta bước lảo đảo vào cổng trấn Thanh Thủy, sắc mặt đã khôi phục như thường. Ông ta cầm lấy một chiếc lông chim vàng kim thêu trên y phục của mình, vẩy một cái, giũ ra một ít mảnh bạch ngọc vụn, sau đó quay ngoắt lại, quát đám người trong trấn Thanh Thủy, “Các ngươi, ai là quản sự?” Quả thực trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Gia chủ Sở gia cố trấn định lại, chậm rãi bước ra. Giao tiếp với kẻ điên điên khùng khùng này quá nguy hiểm, ông không thể để cho những người khác đi mạo hiểm. Tuổi ông đã cao, dù sao cũng phải làm gì đó cho mọi người. “Chính là tại hạ.” Tô Thừa Vận lạnh lùng nói “Phế vật.” Tu vi kém như thế, không phải phế vật thì là gì. “Dựng tượng trước cửa làm cái gì? Việc tốt theo đôi!” “Bên trái dựng của ta, bên phải dựng của An An, cần phải dùng thứ đá cao cấp nhất, mời thợ thủ công giỏi nhất!” “Còn đứng ngớ ra đấy làm gì, không mau đi làm đi!” Thủ hạ của ông ta không có ai vụng về đến như thế, nếu đây mà là thủ hạ của ông ta, ông ta đã sớm tát cho một cái chết tươi rồi. Đáng tiếc, đây là người của An An, ông ta không thể xử lý được, miễn cho chọc con bé không vui, sau này lại giận dỗi với ông. Tô Thừa Vận thầm nghĩ, “Chờ An An về rồi lại xử lý ngươi, nhất định phải chỉnh đốn đám này một phen tử tế, nhìn xem toàn là một lũ thế nào chứ! Phế vật, toàn là lũ phế vật, để nó xem, chẳng có một kẻ nào là dùng được!” Chẳng qua nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, có niệm lực tồn tại ở nơi này, đầu óc ông ta lại trở nên bế tắc rồi, châu Vân Lai cũng có niệm lực? Nơi này là nơi nào? Không phải châu Vân Lai sao? Không, ta không muốn rời khỏi châu Vân Lai. Ta chỉ muốn trốn ở nơi này… Trong lúc ông ta tự lẩm bẩm, vẻ mặt vẫn thay đổi liên tục, một tay lại đưa lên túm tóc, hung tợn vò vò. “Tiền bối tiền bối, chỗ này của ta có một pháp bảo do tự tay đại sư tỷ luyện chế!” Trữ Tần móc ra một pháp bảo, dâng lên như hiến vật quý. Tô Thừa Vận ngẩng đầu liếc mắt một cái, con ngươi đỏ au đảo qua, sau đó giơ tay cầm lấy pháp bảo đó, “Ừ, là tay nghề của An An.” Trữ Tần thở phào một hơi. Hắn đại khái đã biết phải đối phó với Ma quân Phệ Hồn trước mặt thế nào. Cứ dùng danh đại sư tỷ dụ dỗ ông ta là được. Nhưng rồi sẽ có lúc mọi thứ dùng hết, mà ông ta cũng sẽ dần dần đỡ hơn, đến lúc đó sẽ không thể nào dỗ được nữa. Trữ Tần thầm lo nghĩ. “Đại sư tỷ, ngươi chừng nào mới có thể trở về, ngươi rốt cuộc đã đi đâu?” “Đám người Nam Ly đại sư giờ thế nào rồi?” “Hiện giờ Khương kiếm tiên cũng không rõ sống chết.” Rõ ràng mới trước đó không lâu, tất cả mọi người còn bình yên sống chung một chỗ, giờ mới qua bao lâu mà đã tan tác mỗi người một nơi. Đúng thật là, thế sự khó lường. Kẻ có thực lực yếu kém, căn bản không thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Dù có ẩn nấp kỹ đến mấy, rời xa khỏi phân tranh thế tục, cũng vẫn không thể có được an bình. Thời buổi loạn lạc này, căn bản không cho người ta cơ hội sống nào. Bọn họ sinh nơi hạ giới, có thể đến được đây đã không dễ dàng gì. Bây giờ, cũng chỉ đành đi được bước nào hay bước ấy mà thôi. Cùng lúc đó, Ma quân Phệ Hồn ra lệnh cho dựng hai pho tượng xong cũng đuổi luôn gia chủ nhà họ Sở đi. Ông ta cầm pháp bảo do cháu gái ngoan luyện chế, mỉm cười bước vào trấn Thanh Thủy. Ông ta dạo bước trên đường, rõ ràng chỉ có một tay, mà khí thế vẫn uy nghiêm đáng sợ, áo bào đen không gió tự động phất phơ, những hoa văn vàng kim đầy sống động, lượn lờ trên vạt áo đen của ông ta. Giờ phút này, trông ông ta như một quân vương đang đi thị sát lãnh địa của mình vậy. Đi được một đoạn, vẻ mặt Tô Thừa Vận lại càng kém hơn. Sắc mặt vốn nhợt nhạt đã hơi tái xanh, cả mặt đều âm u, hai chân mày nhăn chặt, như sắp thắt luôn lại với nhau. “Ta là kẻ đứng đầu một giới, cháu gái ngoan lại chỉ là một trưởng trấn?” “Đã vậy còn là một trấn nhỏ như thế này?” Nói xong, trong đầu lại nổ cái ầm, “Giới chủ? Ta là giới chủ sao?” “À, Tô sư tỷ từng nói, chờ ông của tỷ về, sẽ cai quản viện Giới Luật trong trấn Thanh Thủy của chúng ta, sau đó tôn ngài làm giới chủ, để ngài quản chúng ta.” Trữ Tần theo ngay sau bịa chuyện đầy trời, không ngờ lời chém gió như thế cũng lừa được Ma quân Phệ Hồn thật. Ông ta gật đầu, “Coi như nó có hiếu tâm.” Tô Thừa Vận chỉ là thuận miệng khen một câu bâng quơ, ngữ khí cũng không tính là tốt, nhưng trong đầu thì sung sướng lắm, còn ngọt hơn cả ăn mật.

truyện ấn công đức